20/4/2025
Tác giả: Trần Huy Nhật Anh
20/4/2025
Tác giả: Trần Huy Nhật Anh
Trailer Dying Light
Nguồn: PlayStation
Dying Light là một tựa game đã ra mắt cách đây cũng đã 10 nă. Đây là một trong những tựa game đầu tiên mà chính bản thân mình được tiếp xúc và được trải nghiệm.
Ra mắt vào thời kì mà Zombie vẫn còn nổi và được nhiều người quan tâm đến. Đây cũng đã là một tựa game tạo được tiếng vang nhờ gameplay độc đáo và mới lạ. Một thế giới mở rộng lớn và rất nhiều những nhiệm vụ để người chơi có thể khám phá. Một nơi mà bạn có thể làm bất cứ điều gì, đi bất cứ đâu, thực sự là tự do đúng nghĩa
Cốt truyện của Dying Light không được đánh giá quá cao kể từ lúc ra mắt. Một cốt truyện khá tương đồng với những bộ phim của Mĩ với mô típ anh hùng cứu lấy thành phố. Các sự kiện trong game đôi lúc cũng thiếu liên kết và nhất quán nhưng vẫn là một câu chuyện hay và có nhiều khoảng khắc đáng nhớ.
Không khó để có thể thấy rằng Dying Light vay mượn rất nhiều yếu tố từ những tựa game khác. Từ lối chiến đấu tập trung nhiều vào phần cận chiến và thế giới mở quy mô vừa phải của Dead Island, cơ chế parkour trong Mirror’s Edge cho đến yếu tố nhập vai “nhẹ” của Far Cry 3, nhưng Techland đã tỏ ra cực kỳ “mát tay” khi dung hòa tất cả những yếu tố này và tạo nên một trải nghiệm đa dạng, thú vị và cực kỳ hấp dẫn.
Chiến đấu trong Dying Light không có quá nhiều khác biệt so với Dead Island.
Vẫn là các pha “tả xung hữu đột” với tinh thần “liều ăn nhiều” là trên hết, qua các đòn đánh, người viết lại cảm nhận được cảm giác “sướng gai người” trước kia mỗi khi đường kiếm của mình xuyên “nhẹ” qua bốn, năm con zombie đứng thành hàng ngang trước mặt mình.
Nếu không có một tất sắt trong tay thì phải làm sao để “xử đẹp” đám zombie đang chuẩn bị “cạp cạp” mình kia?
Rất đơn giản, đó là tận dụng môi trường xung quanh! Bạn có thể hoặc đạp hoặc nắm đầu chúng rồi đẩy vào những miếng gỗ gắn đinh nhọn hay rào kẽm gai, còn nếu muốn “xì tin” hơn nữa thì có thể sử dụng tuyệt kỹ “Dropkick” – “bay” và tung cước khiến chúng văng xa vài mét! Tuy vậy, trong những tình huống bị bao vây, hẳn “đánh bài chuồn” sẽ là kế sách được ưa dùng nhiều nhất, và đó là lúc mà cơ chế parkour bắt đầu tỏa sáng.
Không phức tạp và rối rắm như Mirror’s Edge, nhưng cũng không quá đơn giản đến mức ngán ngẩm như Assassin’s Creed, parkour trong Dying Light đòi hỏi chút ít thời gian để người chơi làm quen với môi trường và địa hình, và khi đã thành thục rồi thì không còn chướng ngại vật nào là không thể vượt qua nữa. Khi đã nâng cấp kỹ năng parkour thuộc nhánh Agility, các pha chạy nhảy, leo trèo trong game trở nên mượt mà và tự do hơn bao giờ hết, chưa kể đến cảm giác tốc độ rất lạ thường!
Nếu như khu ổ chuộc (Slums) sở hữu những khu vực khá rộng rãi và nhiều khu vực ngăn cách bởi bờ tường, thì khu phố cổ (Old Towns – Sector 0) lại “quay ngoắc” 180 độ bằng những lối đi chật hẹp và các ngôi nhà “dính” nhau, cùng với những khu vực chạm tầng mây tạo ấn tượng mạnh về độ cao. Ngoài ra, du ngoạn bằng chiếc móc câu (grappling hook) hẳn sẽ khiến không ít người bất ngờ bởi “hơi hướm” của Just Cause 2 ở đâu đây. Cơ chế parkour tuy không mới, nhưng nó lại được vận dụng một cách không thể nào phù hợp hơn trong Dying Light. Khám phá thành phố Harran trên chính đôi chân của mình thú vị hơn rất nhiều so với ngồi trên xe và thăm thú bằng mắt thường.
Yếu tố nhập vai của Dying Light có khá nhiều điểm tương đồng với Far Cry 3. Crane sở hữu 3 lớp kỹ năng là Survivor (sinh tồn), Agility (nhanh nhẹn) và Power (chiến đấu). Điểm đáng chú ý là cả ba nhánh này đều sở hữu ba cột điểm kinh nghiệm riêng. Cột Survivor có thể được lấp đầy bằng cách hoàn thành nhiệm vụ, thử thách được giao, cứu người gặp nạn khỏi zombie hoặc tay chân của Rais… Điểm kinh nghiệm cho Agility được cộng thêm qua mỗi lần người chơi thực hiện động tác leo trèo hay vượt chướng ngại vật. Cuối cùng, cột Combat theo phong cách “cổ điển”, khiến cho đối thủ “đổ máu” càng nhiều càng tốt! Việc phân chia ba nhánh kỹ năng này giúp thúc đẩy người chơi tham gia vào các hoạt động khác nhau, cũng như khai thác hết kỹ năng parkour và chiến đấu trong game, không có kỹ năng nào kềm kẹp lẫn nhau. Điều này một lần nữa chứng minh được sự tự do của người chơi trong Dying Light.
Điểm nhấn cuối cùng của Dying Light là số lượng nội dung cực kỳ phong phú. Ngoài những thử thách (challenge) như diệt zombie trong một khoảng thời gian nhất định hay chạy khỏi khu vực đánh dấu trên bản đồ mà không bị phát hiện, chế độ chơi cộng tác (co-op) còn mang đến một vài thử thách khá thú vị như… chạy đua tới điểm thả hàng (airdrop) hay thi xem ai “lượm ve chai” nhiều nhất! Số lượng hoạt động phụ trong Dying Light còn rất nhiều: Hộ tống một người tới điểm an toàn, tranh giành đồ tiếp tế với tay chân của Rais, “mở khóa” nhà an toàn (Safe House), thâm nhập vào khu kiểm dịch (quarantine zones)…
Tuy nhiên, cuộc chơi mới thực sự bắt đầu khi màn đêm buông xuống…
Đó là câu nói khiến cho người viết thực sự tò mò đối với Dying Light, và đến khi trải qua buổi tối đầu tiên tại thành phố Harran, người viết mới hiểu hết “độ thâm” của câu nói đó.
Hãy tưởng tượng zombie trong The Walking Dead vào buổi sáng bắt đầu biến thành zombie trong bộ phim 28 Days Later vào buổi tối, chúc may mắn!
Vào buổi tối, zombie trở nên nhạy cảm hơn với tiếng động, một trong số chúng còn có thể… tiến hóa và rượt đuổi Crane (trong khi buổi sáng thì di chuyển với tốc độ… rùa bò). Chúng trở nên đông hơn, hung hãn hơn, liên tục gào thét rầm trời.
Tuy nhiên, chúng chả là gì khi lũ Volatile “khát máu” bắt đầu nhập cuộc.
Buổi sáng, chúng nấp trong những nơi tối tăm, ẩm thấp. Đến đêm, Volatile bắt đầu mò ra ngoài và bắt đầu “đi săn”.
Chúng rất “trâu”, chạy tuy không nhanh bằng người chơi nhưng lại… không thấy mệt, biết leo trèo ở mức độ vừa phải và dĩ nhiên là không bao giờ đi một mình, mà toàn… rủ theo vài đứa nữa để cho có “không khí”.
Thậm chí đến khi người viết đang cầm trong tay chiếc rìu siêu mạnh, chém Volatile như… “chém chuối” thì sau một hồi cũng phải bỏ chạy thục mạng bởi chúng quá đông.